VietPress USA (01/01/2017): Ngày đầu năm, VietPress nhận được bài viết rất công phu về tình trạng nguy hiểm cho toàn cầu do sự tấn công mọi mặt rất đáng sợ của Trung Quốc.
Tác giả không đặt tựa đề, cũng không ký tên tác giả. Nhưng chúng tôi lấy câu cuối cùng mà Tổng thống đắc cử Donald Trump vừa tuyên bố:
"TRUNG CỘNG LÀ KẺ ĂN TRỘM LỚN NHẤT TRONG LỊCH SỬ THẾ GIỚI"
Năm 1973 người Mỹ có thể thở phào nhẹ nhõm vì đã rũ bỏ được
chiến tranh Việt Nam, bắt tay với Trung Quốc. Nhưng tới nay nhiều người Mỹ đã
vô cùng ân hận khi Mỹ vô tình tạo ra một kẻ thù mới, nguy hiểm hơn, gian ác hơn
cả thù trước đó: Cộng Sản Trung Quốc.
Đây là hiểm nguy rất thực mà giờ đây tất cả chúng ta phải đối
mặt khi quốc gia đông dân nhất và nền kinh tế sẽ sớm trở thành lớn nhất thế giới
này đang nhanh chóng biến thành sát thủ tàn độc nhất hành tinh.
Về mặt an toàn của người tiêu dùng, các doanh nhân vô đạo đức
Trung Quốc đang làm tràn ngập thị trường thế giới với một loạt sản phẩm, thực
phẩm, dược phẩm không gây chết người thì cũng cực kỳ có hại, gây ung thư, dễ
gây cháy, độc.
• Về đồ dùng cho trẻ em, những sản phẩm nguy hiểm này có từ
vòng tay, dây chuyền và đồ chơi chứa chì đến đồ ngủ dễ cháy, áo quần độc hại.
Ở tiệm thuốc gần nhà hay trên mạng, ta có thể tìm thấy tất cả
cách thức "chữa trị" mà thực ra là giết người - từ viên aspirin nhiễm
độc, Lipitor nhái, Viagra giả trộn với strychnine đến thuốc heparin phá thận và
vitamin chứa đầy độc tố arsen.
• Nếu thích chết do nổ, hỏa hoạn hay điện giật, bạn có thể
chọn trong một đống thứ từ ổ cắm nối dài, quạt, đèn bẫy người, điều khiển từ xa
quá nhiệt, điện thoại di động dễ nổ và máy nghe nhạc công suất lớn tự bốc cháy.
• Dĩ nhiên, nếu vừa đói vừa muốn tự tử, ta luôn luôn có thể
thưởng thức cá, trái cây, thịt hay rau nhập khẩu từ Trung Quốc ngấm ngon lành
các kiểu kháng sinh bị cấm, vi khuẩn gây thối rữa, kim loại nặng, hay thuốc trừ
sâu bất hợp pháp.
Ngay cả khi hàng nghìn người thực sự chết do sự tấn công dữ
dội này của sản phẩm rác rưởi và chất độc của Trung Quốc, nền kinh tế Mỹ và
công nhân của nó đang chịu đựng "cái chết không kém phần đau thương hơn của
nền tảng sản xuất của Mỹ."
Trên mặt trận kinh tế này, nhãn hiệu quái đản "Chủ
nghĩa Tư bản Nhà nước" theo kiểu cộng sản của Trung Quốc đã hoàn toàn xé bỏ
những nguyên tắc của cả thị trường tự do và thương mại tự do. Thay vào đó,
"các nhà vô địch quốc gia" được nhà nước chống lưng của Trung Quốc đã
triển khai một hỗn hợp vũ khí của chủ nghĩa con buôn và bảo hộ để lần lượt vặt
hết việc làm này đến việc làm khác, từng bước một, khỏi những ngành công nghiệp
của Mỹ.
"Vũ khí hủy diệt việc làm" của Trung Quốc bao gồm
trợ cấp xuất khẩu bất hợp pháp, giả mạo tràn lan sở hữu trí tuệ của Mỹ, bảo vệ
môi trường lỏng lẻo một cách tệ hại, và sử dụng phổ biến lao động nô lệ. Tuy thế,
trung tâm của chủ nghĩa con buôn Trung Quốc là tiền tệ bị thao túng một cách vô
liêm sỉ đã gây khó khăn rất lớn cho các nhà sản xuất Mỹ, kích thích điên cuồng
xuất khẩu của Trung Quốc, và dẫn đến trái bom hẹn giờ thâm hụt thương mại Mỹ -
Trung hơn một tỉ đô-la một ngày.
Trong khi đó, "phí nhập cuộc" cho bất cứ công ty Mỹ
nào muốn leo qua "Vạn Lý Trường Thành Bảo hộ" của Trung Quốc và bán
hàng vào thị trường nước này không chỉ là giao nộp công nghệ của họ cho đối tác
Trung Quốc. Các công ty Mỹ còn phải chuyển cơ sở nghiên cứu và phát triển sang
Trung Quốc, theo cách đó đã xuất khẩu "nguồn sữa mẹ" tạo ra việc làm
tương lai của Mỹ cho đối thủ thù địch.
Cho đến nay hàng triệu việc làm trong ngành sản xuất của Mỹ
đã bị mất đi trong sự nhạo báng thương mại tự do của Trung Quốc, còn chính công
nhân áo xanh Mỹ cũng đã trở thành một loài có nguy cơ tuyệt chủng. Hãy xem xét
những điều sau đây:
• Từ khi Trung Quốc gia nhập Tổ chức Thương mại thế giới vào
năm 2001 và hứa hẹn giả dối chấm dứt thực hiện chủ nghĩa con buôn và chủ nghĩa
bảo hộ, các ngành may mặc, dệt và đồ gỗ của Mỹ đã thu nhỏ lại chỉ còn một nửa -
riêng việc làm trong ngành dệt đã giảm 70%.
• Những ngành quan trọng khác như hóa chất, giấy, thép và lốp
xe cũng bị bao vây tương tự, trong khi đó việc làm trong ngành sản xuất máy
tính và điện tử công nghệ cao của chúng ta đã giảm hơn 40%.
Khi chúng ta đã mất hết việc làm này đến việc làm khác, nhiều
người Mỹ vẫn tiếp tục nhầm lẫn gắn sản xuất Trung Quốc với những sản phẩm rẻ tiền,
phẩm cấp thấp như giày dép và đồ chơi. Nhưng thực ra, Trung Quốc đang tiến lên
trong "chuỗi giá trị" và thành công trong việc chiếm lấy thị phần của
nhiều ngành thu nhập tốt nhất của Mỹ - từ ô tô và hàng không vũ trụ đến thiết bị
y tế tiên tiến.
Với sự hỗ trợ to lớn của chính phủ, các công ty Trung Quốc
đang ráo riết lũng đoạn các thị trường được gọi là ngành "xanh" như ô
tô điện, năng lượng mặt trời, và năng lượng gió. Hiển nhiên, đó chính là những
ngành các chính khách Mỹ rất thích rêu rao như là các nguồn mới tạo ra việc làm
tốt nhất của Mỹ.
Chẳng hạn, trên mặt trận năng lượng gió, Trung Quốc hiện nay
dẫn đầu thế giới về sản xuất tua-bin gió và thật mỉa mai trong cả chủ nghĩa bảo
hộ. Vì ngay cả khi các công ty được nhà nước trợ cấp của Trung Quốc làm tràn ngập
thị trường thế giới với tua-bin của họ, các nhà sản xuất nước ngoài như General
Electric đóng tại Mỹ, Gamesa của Tây ban nha, và Suzlon của Ấn Độ bị cấm đấu thầu
các dự án ở Trung Quốc do chính sách "Chỉ mua hàng Trung Quốc".
Một trong những hậu quả nguy hiểm nhất từ sự nổi lên của
Trung Quốc như là "công xưởng" không thể tranh chấp của thế giới là sự
phàm ăn ngày càng tham lam năng lượng và nguyên liệu của trái Đất. Để nuôi cỗ
máy sản xuất của mình, Trung Quốc phải tiêu dùng một nửa xi-măng, gần một nửa
lượng thép, một phần ba đồng, và một phần ba nhôm của thế giới. Hơn nữa, vào
năm 2035, nhu cầu dầu của chỉ riêng Trung Quốc sẽ vượt tổng sản lượng dầu hiện
nay của toàn thế giới.
Đây là thói phàm ăn chết người. Vì để hỗ trợ cho thói phàm
ăn này, các viên chức chính quyền Trung Quốc đã leo lên chiếc chiếu thực dân đẫm
máu ngồi cùng các nhà độc tài sát nhân và các chế độ tàn bạo khắp thế giới. Để
làm điều đó, các viên chức chính phủ và nhà ngoại giao Trung Quốc đã tiến hành
lạm dụng một cách thô bỉ nhất chính sách ngoại giao của Liên Hiệp Quốc mà thế
giới từng thấy.
Là thành viên thường trực của Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc,
Trung Quốc có thể phủ quyết bất cứ biện pháp trừng phạt nào họ muốn. Trong gần
một thập kỷ nay, những nhà ngoại giao cao cấp Trung Quốc đã dùng quyền phủ quyết
của Trung Quốc để mối lái một loạt các giao dịch "đổi máu lấy dầu" và
"cưỡng đoạt lấy nguyên liệu". Hãy xem xét các thực tế sau:
• Để đổi lấy dầu của Sudan, những con buôn quyền phủ quyết
Trung Quốc đã ngăn Liên Hiệp Quốc can thiệp vào nạn diệt chủng ở Darfur - thậm
chí khi lực lượng quân sự Janjaweed tàn bạo sử dụng vũ khí Trung Quốc để cưỡng
hiếp hàng ngàn phụ nữ và giết chết 300.000 người dân Sudan vô tội.
• Những con buôn quyền phủ quyết Trung Quốc cũng ngăn Liên
Hiệp Quốc trừng phạt Iran và vị tổng thống bài Do Thái, trúng cử nhờ gian lận,
để được tiếp cận các mỏ khí thiên nhiên lớn nhất thế giới. Hành vi này đã mở
toang cánh cửa cho phổ biến hạt nhân ở Trung Đông. Nó cũng làm tăng cao khả
năng tấn công hạt nhân vào Israel và làm tăng đáng kể nguy cơ vũ khí hạt nhân
rơi vào tay các phần tử thánh chiến chống Mỹ.
Sự lạm dụng của Trung Quốc đối với sứ mạng gìn giữ hòa bình
của LHQ không còn là những sự cố riêng lẻ. Có thể nói rằng, chúng là một phần của
chiến lược "tiến ra ngoài", biến Trung Quốc từ một quốc gia từng theo
chủ nghĩa biệt lập thành một đế quốc thực dân bành trướng lớn nhất thế giới.
Đây là sự mỉa mai không nhỏ cho một quốc gia ban đầu được xây dựng trên những
nguyên tắc Mác-xít chống thực dân và từng là nạn nhân đau khổ của Đế quốc Anh
và cuộc chiến tranh thuốc phiện trên đất Trung Quốc.
Khắp châu Phi, châu Á, và Mỹ Latin sân sau của Mỹ, nhãn hiệu
chủ nghĩa thực dân thế kỷ 21 của riêng Trung Quốc luôn bắt đầu với sự mặc cả hiểm
ác này: những khoản cho vay hậu hĩnh, lãi suất thấp để xây dựng hạ tầng đổi lấy
nguyên liệu và sự xâm nhập thị trường nội địa.
Dĩ nhiên, một khi đất nước đó cắn phải miếng mồi thực dân
này, thay vì dùng lao động tại chỗ, Trung Quốc sẽ mang đến đội quân kỹ sư và
công nhân khổng lồ để xây dựng đường cao tốc, đường sắt, cảng và hệ thống viễn
thông. Hạ tầng này cả về nghĩa đen và nghĩa bóng mở đường khai thác và vận chuyển
nguyên vật liệu. Sau đó gỗ của Cameroon, ma-giê của Congo, thạch cao của
Djibouti, mangan của Gabon, uran của Malawi, titan của Mozambique, mo-lypđen của
Niger, thiếc của Rwanda, và bạc của Zambia quay trở lại các công xưởng của
Trung Quốc ở các thành phố như Trùng Khánh, Đông Quan, và Thẩm Quyến. Tiếp
theo, như cú đánh kết liễu cuối cùng của chủ nghĩa thực dân, Trung Quốc sẽ bán
lại thành phẩm của họ vào thị trường các nước này - xóa bỏ các ngành tại chỗ, đẩy
cao tỉ lệ thất nghiệp, và đẩy các thuộc địa mới lún sâu hơn nữa vào đói nghèo.
Ngay khi Trung Quốc phát triển bằng cái giá mà tất cả các nước
còn lại trên thế giới phải trả, họ cũng dùng sự phát triển kinh tế nhanh chóng
của mình tài trợ cho một trong những sự tăng cường quân sự nhanh và toàn diện
nhất mà thế giới từng chứng kiến. Theo cách này, với tinh thần nhận xét của
Lê-nin là nhà tư bản sẽ bán dây thừng dùng để treo cổ chính hắn, mỗi
"đô-la Walmart" người Mỹ chúng ta hiện nay chi tiêu vào những thứ nhập
khẩu rẻ tiền giả tạo của Trung Quốc vừa là khoản ứng trước cho tình trạng thất
nghiệp của chúng ta vừa là khoản tài trợ bổ sung cho một Trung Quốc vũ trang
nhanh chóng. Đây chỉ là một vài điểm mà cỗ máy chiến tranh khoa trương đó đang
định hình:
• Hải quân và không quân mới được hiện đại hóa có tất cả mọi
thứ từ tàu ngầm hạt nhân tàng hình và máy bay phản lực chiến đấu với thiết kế mới
nhất của Nga đến tên lửa đạn đạo có thể nhắm chính xác các tàu sân bay Mỹ trên
các đại dương.
• "Lầu năm góc" của Trung Quốc tự tin phát triển
các hệ thống vũ khí tiên tiến - trong đó nhiều thứ do tin tặc và gián điệp ăn cắp
của chúng ta - để bắn hạ vệ tinh và hệ thống GPS của chúng ta và tấn công bằng
đầu đạn hạt nhân vào sâu trung tâm nước Mỹ.
• Không giống như quân đội Mỹ đã dàn mỏng do các cuộc xung đột
ở nhiều nơi, quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc - quân đội lớn nhất thế giới -
có cả lực lượng vượt trội và tính sẵn sàng chiến đấu để áp đảo lực lượng của Ấn
Độ, Hàn Quốc, Đài Loan, hay Việt Nam và vẫn còn quá đủ bộ binh để nghiền nát
Taliban và giữ gìn hòa bình ở Baghdad nếu nó quan tâm đến.
Cánh "diều hâu chiến tranh" của quân đội Trung Quốc
thậm chí chuẩn bị khả năng ném bom hạt nhân từ vũ trụ mà hầu như không để lại dấu
vết. Những vũ khí hạt nhân vũ trụ này đến đúng mục tiêu chỉ trong vài phút ngắn
ngủi, quá nhanh và lặng lẽ để đối phó.
Dĩ nhiên, Mỹ không phải là quốc gia duy nhất nên e ngại sự nổi
lên của kẻ gây hấn châu Á mới và hùng mạnh này. Những láng giềng ngày càng lo lắng
giờ đây đối mặt với nguy cơ tăng lên nhanh chóng từ một kẻ bá quyền châu Á đang
lên với chính sách đe dọa chiến tranh và bắt nạt trong các vấn đề từ tiếp cận
các tuyến vận tải biển đến tranh chấp lãnh thổ âm ỉ kéo dài.
Cũng ở trong hiểm nguy là hàng trăm triệu công dân Trung Quốc
vô tội, những người đối mặt với nguy cơ cực kỳ lớn từ mô hình tăng trưởng kinh
tế với ô nhiễm lan tràn, chính trị thần quyền của Đảng Cộng sản cứng nhắc dựa
trên giai cấp, và một chủ nghĩa toàn trị.
Về mặt ô nhiễm, nền kinh tế sản xuất chiếm tỉ trọng cao, dựa
quá mức vào xuất khẩu đã biến bầu khí quyển phía trên những trung tâm công nghiệp
của Trung Quốc thành đám mây che phủ độc hại lớn nhất thế giới. Hơn 70% hồ,
sông, suối chính của Trung Quốc ô nhiễm trầm trọng. Thậm chí một chuyến du lịch
xuôi sông Dương Tử, phía trên đập Tam Hiệp, cho thấy kho báu quốc gia nguyên sơ
trước đây của Trung Quốc, nơi Mao đã từng bơi qua giờ đây hầu như vắng bóng các
loài chim và dấu hiệu của các loài thủy sinh.
Trong khi đó, "thứ xảy ra ở Trung Quốc không ở lại
Trung Quốc". Khi các nhà máy Trung Quốc tạo ra cơn lũ sản phẩm để chất lên
giá các cửa hàng của Target, Tesco, Auchan và Walmart, các loại tro bụi ô nhiễm
không khí cực kỳ độc hại của Trung Quốc cũng bay hơn 6.000 dặm theo các dòng
khí đối lưu tầng trên khí quyển đến California, thả các chất thải độc hại xuống
dọc đường đi. Ngày nay, phần lớn mưa a-xit ở Nhật và Hàn quốc là "Made in
China", trong khi tỉ lệ ngày càng tăng các hạt bụi mịn phát hiện trong
không khí các thành phố ở bờ biển phía Tây như Los Angeles cũng xuất phát từ
các nhà máy của Trung Quốc.
Về nguy cơ từ xã hội cứng nhắc, dựa trên giai cấp của Trung
Quốc, sự thật mỉa mai, cay đắng ở đây là Đảng Cộng sản cầm quyền cai trị không
phải là một đảng "Cộng hòa Nhân dân" chân chính mà là một chế độ thần
quyền thế tục. Trong khi Mác trở mình trong mồ và xác ướp Mao từ chiếc hòm pha
lê của mình hướng cặp mắt đờ đẫn vào quảng trường Thiên An Môn, một bộ phận nhỏ
dân số Trung Quốc trở nên giàu có cực kỳ dù cho một tỉ công dân Trung Quốc tiếp
tục sống trong thế giới đói nghèo. Họ không được chăm sóc y tế đầy đủ và một bệnh
tật nhỏ cũng thành án tử hình.
Nền chính trị toàn trị của Trung Quốc cũng kinh hoàng không
kém. Để dập tắt chống đối, đảng Cộng sản dựa vào công an và lực lượng bán quân
sự trên một triệu người. Mạng lưới theo dõi cũng có khoảng 50.000 công an mạng.
Các công an thực và ảo này không ngừng cùng nhau ngăn chặn và đàn áp.
• Thử lập ra tổ chức nghiệp đoàn độc lập ở nơi làm việc của
mình, bạn sẽ bị đánh và đuổi việc.
• Đứng lên vì quyền con người hay quyền phụ nữ, bạn sẽ bị
săn lùng tàn nhẫn, quản thúc trong nhà, hay đơn giản "biến mất".
• Bị phát hiện là người theo Pháp Luân Công hay "Hội
kín Thiên chúa giáo", thì hãy sẵn sàng để "tư tưởng lệch lạc" của
bạn được tẩy não.
Màn kết trong chuỗi đàn áp như trên của Trung Quốc là quần đảo
ngục tù tàn bạo của các trại lao động cưỡng bức, nơi hàng triệu công dân Trung
Quốc bị lưu đầy - thường không qua xét xử. Đối với những người bị giam ở trại
tù Laogai còn tồi tệ hơn; theo tổ chức Ân xá Quốc tế, hàng năm nước Cộng hòa
Nhân dân này xử tử dân chúng của mình nhiều hơn mấy lần các nước khác gộp lại.
Ít ra tiêm thuốc độc giờ đây được ưa chuộng hơn viên đạn bắn
vào đầu truyền thống. Tuy nhiên, đó không phải do lòng từ bi dẫn đến "sự đổi
mới" hình thức tử hình này. Đơn giản là vì tiêm thuốc độc dễ dọn vệ sinh
hơn, ít nguy cơ bị nhiễm HIV cho người thi hành án, và dễ dàng hơn nhiều cho việc
thu hoạch các bộ phận cơ thể của nạn nhân để bán ra chợ đen.
Phản bội nghiêm trọng, trốn tránh còn nghiêm trọng hơn !!!
Ngay cả khi vô số cái chết do Trung Quốc diễn ra cả bên
trong nước Cộng hòa Nhân dân này và ở những xưởng máy chết chóc trên khắp thế
giới, các nhà lãnh đạo doanh nghiệp, nhà báo, và nhà chính trị Mỹ có quá ít để
nói về nguy cơ lớn nhất duy nhất đối mặt với nước Mỹ và thế giới.
Trong lĩnh vực kinh doanh, một số công ty lớn nhất của Mỹ -
từ Caterpillar và Cisco đến General Motors và Microsoft - đã hoàn toàn đồng lõa
với chính sách "trước hết chia rẽ nước Mỹ và sau đó chinh phục nó" của
Trung Quốc. Bi kịch ở đây là khi chủ nghĩa con buôn Trung Quốc bắt đầu tấn công
ngành công nghiệp Mỹ vào cuối những năm 1990, những ngành như đồ gỗ, dệt và may
mặc bắt đầu sụp đổ hết ngành này đến ngành khác.
Tuy nhiên, trong thập kỷ qua, khi mỗi việc làm của Mỹ và mỗi
nhà máy Mỹ mới chuyển sang Trung Quốc, vì mối quan tâm hẹp hòi nhằm tối đa hóa
lợi nhuận, nhiều lãnh đạo công ty Mỹ đã dàn xếp với đối tác Trung Quốc của họ.
Thực ra, khi bánh mì của họ được phết bơ ở nước ngoài, các tổ chức được gọi là
'Mỹ" như Bàn tròn kinh doanh và Hiệp hội các nhà sản xuất quốc gia đã chuyển
biến từ phê phán gay gắt chủ nghĩa con buôn Trung Quốc thành những chiến binh cởi
mở, và thường rất xông xáo trong vận động hành lang ủng hộ Trung Quốc.
Trong khi nhiều giám đốc điều hành công ty Mỹ trở thành những
chiến binh vận động hành lang cho Trung Quốc, các nhà báo Mỹ phần lớn đã mất
tích. Sự tinh giản biên chế của các tờ báo và tin tức truyền hình trong thời đại
Internet dẫn đến việc đóng cửa hay thu hẹp nhiều phòng tin tức ở nước ngoài. Dẫn
đến các phương tiện truyền thông Mỹ ngày càng dựa vào luồng tin tức từ báo chí
của chính quyền Trung Quốc - một trong những cỗ máy tuyên truyền không ngừng và
hiệu quả nhất mà thế giới từng chứng kiến.
Trong khi đó, tinh hoa của báo chí tài chính Mỹ - nhất là tờ
Wall Street Journal - sốt sắng trung thành với thị trường tự do và tư tưởng
thương mại tự do, dường như không biết đến một thực tế là "thương mại tự
do một chiều" của Trung Quốc hoàn toàn là sự đầu hàng đơn phương của Mỹ
trong thời đại chủ nghĩa tư bản nhà nước Trung Quốc.
Điều vô lý ở đây là thay vì xem cải cách thương mại là một
hình thức tự vệ chính đáng chống lại sự tấn công liên tục của hành động "lợi
mình, hại người" của Trung Quốc, báo chí như tờ Wall Street Journal lại
liên tục phê phán nguy cơ "chủ nghĩa bảo hộ" Mỹ. Tất cả điều đó quá
vô nghĩa, nhưng tiếng trống ý thức hệ vẫn tiếp tục vang lên.
Không một nhóm cá nhân riêng lẻ nào xứng đáng bị lên án hơn
các chính trị gia Mỹ vì tội đã nhu mì, thụ động và dốt nát khi để Trung Quốc tự
do hành động đối với nền tảng sản xuất của Mỹ và tiến hành tăng cường quân sự
qui mô lớn. Không phải vì Quốc hội Mỹ đã không được cảnh báo đầy đủ về những hiểm
nguy của một Trung Quốc đang lên.
Mỗi năm, Quốc hội đã cấp ngân sách cho Ủy ban Mỹ - Trung Quốc
xuất bản báo cáo hàng năm và nhiều tài liệu về mối nguy cơ đang nổi lên này. Chẳng
hạn, Ủy ban Mỹ - Trung Quốc đã cảnh báo "hoạt động gián điệp của Trung Quốc
trong nước Mỹ rộng đến nỗi chúng trở thành nguy cơ lớn nhất duy nhất với an
ninh công nghệ Mỹ". Thực tế, đến nay, mạng lưới gián điệp rộng lớn của
Trung Quốc đã đánh cắp những bí mật quan trọng liên quan đến tàu khu trục mang
tên lửa dẫn đường hệ Aegis, máy bay ném bom B1-B, hỏa tiễn Delta IV, hệ thống dẫn
đường cho tên lửa đạn đạo ICBM, máy bay ném bom tàng hình, và tàu vũ trụ Con
thoi. Tin tặc và gián điệp Trung Quốc có hiệu quả như nhau trong việc cung cấp
chi tiết hệ thống phóng máy bay của tàu sân bay, máy bay không người lái, thiết
kế lò phản ứng tàu thủy, hệ thống động cơ đẩy của tàu ngầm, cơ chế hoạt động
bên trong của bom neutron, và thậm chí quy trình hoạt động rất chi tiết của tàu
chiến hải quân Mỹ.
Tương tự, về nguy cơ kinh tế, Ủy ban đã yêu cầu Quốc hội thừa
nhận rằng các doanh nghiệp vừa và nhỏ của Mỹ "đương đầu với toàn bộ sức mạnh
của các thủ đoạn thương mại không công bằng, thao túng tiền tệ, và trợ cấp
không hợp pháp của Trung Quốc cho các hoạt động xuất khẩu của nó". Bất chấp
những cảnh báo này, Quốc hội tiếp tục đã bỏ qua tư vấn của ủy ban độc lập và từ
chối thức tỉnh trước nguy cơ kinh tế và quân sự ngày càng tăng từ Trung Quốc.
Dĩ nhiên, Nhà Trắng phải chịu trách nhiệm tương tự. Cả hai tổng
thống George W. Bush và Barack Obama đã nói chuyện nhẹ nhàng và mang rất ít gậy
khi đến Trung Quốc. Lý do của tổng thống Bush là bận rộn với cuộc chiến ở Iraq
và an ninh nội địa cộng với niềm tin mù quáng vào đủ mọi thứ, trừ thị trường tự
do. Chỉ trong nhiệm kỳ của Bush, nước Mỹ đã mất hàng triệu việc làm cho Trung
Quốc.
Về phần mình, ứng cử viên Obama trong chiến dịch vận động
vào năm 2008 đã hứa hẹn nhiều lần kiên quyết chấm dứt hoạt động thương mại
không công bằng của Trung Quốc, nhất là tại các bang công nghiệp chủ yếu như
Illinois, Michigan, Ohio, và Pennsylvania. Thế nhưng, từ khi nhậm chức, Tổng thống
Obama đã nhiều lần cúi đầu trước Trung Quốc về những vấn đề thương mại then chốt,
chủ yếu vì ông muốn Trung Quốc tiếp tục tài trợ cho thâm hụt ngân sách khổng lồ
của Mỹ. Trong khi Obama thế chấp tương lai của chúng ta cho các ngân hàng Trung
Quốc, ông ta không hiểu được rằng chương trình tạo việc làm tốt nhất cho nước Mỹ
là cải cách thương mại toàn diện với Trung Quốc.
May mắn thay tân đắc cử tổng thống Trump và đội của ông coi
việc "tuyên chiến" với Trung Quốc là vô cùng cấp bách. Ông Trump cũng
không ngần ngại chia sẻ quan điểm:" Chúng ta không thể tiếp tục để Trung Cộng
ăn hiếp đất nước chúng ta, Trung Cộng là một kẻ ăn trộm lớn nhất trong lịch sử
thế giới". "We can't continue to allow China to rape our country.
"It's the greatest theft in the history of the world!". Nước Mỹ cần
phải hành động ngay hoặc "tự sát".
Hạnh Dương
www.Vietpressusa.us