 |
Nhạc sĩ LÊ DINH |
VietPress USA (12-10-2015): Tòa soạn hôm nay nhận được một bài viết rất đáng được bà con người Việt trong nước và khắp nơi đọc về một loại quái vật xuất hiện trong lịch sử Việt Nam theo như tinh thần mô tả trong bài dưới đây của Nhạc sĩ LÊ DINH.
Bài nầy được Lê Thy gởi lên các Diễn Đàn Internet từ ngày 27-01-2013. Nay được gởi đến VietPress USA.
Nhạc sĩ Lê Dinh trước đây lo các chương trình Phát thanh của Đài Phát Thanh Sai-Gòn cho đến khi công sản Bắc Việt vào chiếm Saigon ngày 30-4-1975. Nhạc sĩ Lê Dinh sáng tác rất nhiều thể loại ca khúc. Ông lập nhóm "Lê-Minh-Bằng" gồm 3 nhạc sĩ là Lê Dinh, Minh Kỳ và Anh Bằng. Nhóm nầy chủ trương hãng Thu Dĩa SÓNG NHẠC đầu tiên tại Miền Nam Việt Nam để sản xuất dĩa nhựa các ca khúc do anh em nhạc sĩ Miền Nam sáng tác.
Nhạc sĩ Minh Kỳ đã qua đời. Nhạc sĩ Anh Bằng là nhà sáp lập một Trung tâm Băng Dĩa Nhạc rất lớn hiện nay. Còn Nhạc sĩ Lê Dinh vẫn viết nhạc và thỉnh thoảng ông viết bài cho các báo chí và là một người rất có tư cách.
Một vài năm trước ngày 30-4-1975, Nhạc sĩ Lê Dinh đã chọn một Nhạc phẩm tình ca của Nhạc sĩ Huyền Anh là ca khúc "ĐAM MÊ ƠI" để thu vào Dĩa nhựa SÓNG NHẠC. Đó là bản nhạc duy nhất của Huyền Anh viết theo điệu Boléro và Nhạc sĩ Lê Dinh đề nghị chọn nữ ca sĩ Bạch Lan Hương hát.
Bản nhạc rất được người yêu nhạc ưa thích và nhạc được Minh Phát Sài-gòn xuất bản trên 300.000 ấn bản. Nhạc phẩm gốc đã được Nhạc sĩ Huyền Anh nộp kiểm duyệt, lưu chiểu và có dấu đỏ kiểm duyệt của Bộ Thông Tin VNCH mà hiện nay Huyền Anh vẫn còn lưu giữ.
Thế nhưng sau ngày 30-4-1975, Nhạc sĩ Huyền Anh, tác giả của Nhạc phẩm TẤM THẺ BÀI do nữ danh ca Thanh Thúy hát, đã bị csVN bắt đi học tập cải tạo tập trung. Sau khi Huyền Anh trở về từ trại tập trung và qua định cư tại Mỹ thì thấy Nhạc phẩm "ĐAM MÊ ƠI" của mình đã bị Nhạc sĩ ANH BẰNG lấy, đổi tựa đề là "ĐAM MÊ" và cho thu vào băng nhạc bán ra thị trường, không đề tên tác giả, và đã đổi lời rất lộn xộn, lố lăng và vô nghĩa của nhiều đoạn trong lời ca. Nhạc phẩm nầy được Nhạc sĩ Anh Bằng cho thu băng Audio để bán khắp thế giới do nam Ca sĩ Tuấn Vũ và nữ Ca sĩ Thiên Trang hát song ca.
Gần đây, có một hãng sản xuất ca nhạc khác đã lấy nhạc phẩm nầy Thu vào DVD Karaoka để kinh doanh với tiếng hát của nữ ca sĩ Phi Nhung và nam Ca sĩ Mạnh Đình. Được biết Nhạc sĩ Huyền Anh đang nhờ một tổ hợp Luật sư Hoa Kỳ xem xét vụ đạo nhạc nầy và phát tán sửa chữa tựa đề nhạc phẩm và làm sai lời ca của nhạc phẩm "Đam Mê Ơi", nay bị sữa tên là "Đam Mê".
Các ca sĩ Tuấn Vũ và Thiên Trang đã cho Nhạc sĩ Huyền Anh hay rằng họ hát theo lời bài ca do Nhạc sĩ Anh Bằng viết ra và do sự hướng dẫn của Nhạc sĩ Anh Bằng!
Một đoạn mở đầu là:
"Yêu làm chi khi nước mắt không còn, tâm hồn mình quá u hoài và buồn như đại dương..
Đã từng đêm nghe tràn đầy tiềm thức lời ru ngọt của đoạn trường!
Nhưng mà sao vẫn thấy nhớ nhung nhiều, những lần đợi gió sang mùa ngủ lạnh trên bờ môi..
Tìm vào khuya ánh đèn mờ nhạt hoang dần phố gầy một mình thôi!
Đam Mê ơi, tha thứ hết cho người, từ đây giữa cuộc đời thì đường ai nấy đi..
Rồi một ngày mai trên đường thiên lý nếu gặp buồn thì em nhớ không.. những chiều có tôi!"
VietPress USA sẽ đưa vụ Nhạc sĩ lớn, hãng băng dĩa ca nhạc lớn lại đạo nhạc của Nhạc sĩ Huyền Anh khi luật sư cho phép.
VietPress USA.
Việt Cộng – Việt Cộng
Nhạc sĩ Lê Dinh
Hai tiếng này, tôi không hiểu sao, cho đến ngày nay, nó trở
thành hai tiếng xấu xa, kinh tởm nhất trong số những danh từ để ám chỉ những hạng
người mà ai ai cũng oán ghét, hận thù và muốn xa lánh. Nhưng hai tiếng Việt Cộng
nguyên thủy đâu có gì là xấu xa, nó chỉ là một danh từ ghép thường thôi, như rừng
núi, biển khơi, đồng áng… nhưng theo thời gian biến đổi, nó trở thành một danh
từ ghê tởm và rùng rợn lúc nào chúng ta không hay.
Nếu ai chỉ một tên nào đó mà nói “Mày là thằng Việt Cộng” thì
có nghĩa người đó là một người xấu xa nhất trong xã hội hiện nay. Chẳng thà chửi
cha người ta, người ta không giận bằng chửi “Mày là thằng Việt Cộng”. Như vậy đủ
biết hai chữ Việt Cộng bị người đời thù ghét như thế nào rồi. Mà nghĩ cũng đúng
thôi.
Nhớ lúc tôi còn nhỏ, năm tôi 11 tuổi, còn học ở trường Tiểu học
Vĩnh Lợi, cách làng Vĩnh Hựu của tôi chừng ba cây số. Mỗi sáng thứ hai đầu tuần,
mẹ tôi phải đưa tôi đến trường và tôi lưu trú tại nhà dì tôi cho đến cuối tuần
mới trở về Vĩnh Hựu. Một buổi sáng thứ hai đầu tuần, cũng như mọi khi, mẹ tôi xếp
đâu 2 chục trứng gà vào một cái giỏ để khi đưa tôi đến trường xong là mẹ tôi ra
chợ bán 2 chục trứng gà đó, lấy tiền mua các thức ăn khô khác. Hai mẹ con đang
đi, độ còn nửa đường là tới làng Vĩnh Lợi, thình lình trong một bụi cây rậm rạp,
có một người mặc đồ đen, tay cầm khẩu súng ngắn sáng loáng, nhảy ra chận mẹ con
tôi lại, quát to: Đứng lại! Anh ta đưa họng súng ngay truớc trán mẹ tôi, rồi
đưa sang qua tôi, quơ qua quơ lại trên đầu tôi, hỏi mẹ con tôi có phải đem trứng
ra chợ để bán cho Tây không? (Lúc đó, ở tại chợ Vĩnh Lợi, ngay phía bên kia đầu
cầu sắt, có một cái đồn của người Pháp đóng tại đó). Mẹ tôi run run nói:
– Dạ thưa ông, đâu phải, tôi đem trứng này ra chợ bán để lấy
tiền mua thức ăn.
– Chứ không phải mẹ con bà đem lương thực cung cấp cho Tây
sao?
– Dạ thưa ông, đâu có phải như vậy.
– Thôi lần này tôi tha cho mẹ con bà đó, nhưng giỏ trứng thì
bị Ủy ban tịch thu. Nhớ lần sau, còn gặp mẹ con bà đem trứng ra chợ như vậy nữa
là tôi sẽ bắn bỏ.
– Dạ mẹ con tôi đội ơn ông.
Thật hú hồn hú vía. Lần đầu tiên trong đời, tôi mới nhìn thấy
khẩu súng lục. Sao nó uy dũng, hiên ngang, trông rất dễ sợ. Và cũng lần đầu
tiên trong đời tôi mới biết đó là những kẻ gọi là Việt Minh, những người mặc đồ
đen, đầu quấn khăn rằn, rồi sau này trở thành Việt Cộng và hai chữ Việt Cộng đã
ám ảnh tôi từ suốt thời bé thơ cho đến khi khôn lớn.
Nếu không có lần bị đón đường, bị đe dọa bắn bỏ hôm đó, tôi
đã trở thành một tên Việt Minh từ thời trẻ dại này rồi. Tôi còn nhớ rất rõ, ở
tuổi 11, 12, tôi say mê những bài hát êm đềm, như:
“Còn đâu trên chiến khu trong rừng chiều
Bên đèo lắng suối reo, ngàn thông reo
Còn đâu trên chiến khu trong rừng chiều
Bên đèo đoàn quân réo, đạn bay vèo…”
Hay hùng dũng, như:
“ Mùa thu rồi ngày hăm ba, ta ra đi theo tiếng gọi sơn hà
nguy biến…”
Hoặc:
“Đoàn giải phóng quân một lòng ra đi
Nào có sá chi đâu ngày trở về…”
Và còn nữa:
“Nào anh em ta cùng nhau xông pha lên đàng
Kiếm nguồn tươi sáng…”
Hay là những bài thơ mà giờ đây hơn 60 năm qua, tôi vẫn còn
nguyên trong trí nhớ:
“Tôi muốn tôi là một cứu thương
Cạnh theo chiến sĩ đến sa trường
Nằm lăn trên lá hay rơm ủ
Băng trắng đầu mình những vết thương”
Thật là lãng mạn, thật là dễ thương. Làm sao mà tôi không bị
quyến rũ bởi nét nhạc, lời thơ như vậy được. Cho nên tôi có ý nghĩ là mình sẽ
phải theo mấy anh lớn để được vào bưng, được nghe tiếng suối reo, ngàn thông
reo, được nằm lăn trên lá hay rơm ủ, được nữ y tá săn sóc vết thương… Rồi một
ngày nọ, tôi được theo đoàn biểu tình đi bộ từ làng Vĩnh Hựu của tôi lên tới tỉnh
Gò Công, cách xa làng tôi 14 cây số, để gọi là… ủng hộ Việt Minh. Thức dậy từ 3
giờ khuya, chuẩn bị cơm vắt muối mè, tập hợp lại rồi tháp tùng đoàn người, đi
theo nhịp trống quân hành “rập rập thùng, rập rập thùng”… lội bộ suốt 14 cây số,
nhờ vừa đi vừa hát “Nào anh em ta cùng nhau xông pha lên đàng”, cho nên thằng
con nít 11 tuổi như tôi, khi đến nơi, nào có thấy chút mệt mỏi gì đâu? Nhưng
sau lần gặp gã Việt Minh với khẩu súng giết người đó, tôi đã bừng tỉnh giấc mơ
bỏ học, trốn cha mẹ để ra bưng biền.
Việt Cộng! Chỉ hai tiếng thôi, nhưng sao thiên hạ hoảng hốt,
kinh hoàng khi nghe đến nó. Năm 1954, gần một triệu đồng bào miền Bắc, cũng vì
hai tiếng này mà phải bỏ hết của cải, quê hương, làng xóm, mồ mả ông bà để chạy
vào miền Nam xa lắc xa lơ, trốn khỏi bè lũ Việt Cộng. Năm 1975 cũng vậy, vì hai
tiếng này mà hơn hai triệu người dân miền Nam phải liều chết, bằng đủ mọi cách
để lánh xa loài quỷ dữ. Ở thôn quê miền Nam, khi nghe mấy tiếng “Việt Cộng về”
hay “Mấy ổng về” là bà con gồng gánh, già trẻ, bé lớn chạy trối chết về phía
thành phố để trốn khỏi bọn Việt Cộng. Rồi nào Việt Cộng pháo kích vào thành phố,
vào quận lỵ giết hại dân lành, giết hại trẻ thơ nơi trường học. Việt Cộng đào lộ,
đấp mô, đặt mìn, phá cầu… Còn Việt Cộng ngày nay thì ngoài tham nhũng còn tội
bán nước, buôn dân, bàn tay chúng phạm trăm ngàn thứ tội ác. Việt Cộng ngày nay
bán rừng, bán biển, bán giang sơn cha ông cho Tàu, Việt Cộng ngày nay độc ác,
tàn nhẫn với dân chúng, nhưng co ro, cúm rúm trước thằng Tàu như sợ ông nội,
ông cố của chúng, bắt dân bỏ tù nếu dân đứng lên yêu nước chống lại lũ Hán xâm
lăng.
Rồi tôi miên man suy gẫm, không biết những tên như Nguyễn Tấn
Dũng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Phú Trọng nghĩ sao – nhưng không biết những tên
này có biết suy nghĩ không – chúng có thấy rằng sao mình đi đến đâu, thiên hạ bỏ
chạy hết vậy? Mình giành được phân nửa xứ sở miền Bắc, đáng lẽ dân chúng phải ở
lại với mình để kiến thiết xứ sở chứ, sao gần cả triệu người lại bỏ chạy vào
Nam. Rồi mình cướp được luôn phân nửa miền Nam còn lại, thiên hạ lại ùn ùn bỏ
chạy nữa, cả hơn hai triệu người xa lánh mình. Tại sao và tại sao? Chúng không
tự đặt câu hỏi đó với chính chúng sao? Mình đi đến đâu thì người ta chạy trối
chết khỏi nơi đó. Mình là thứ gì vậy? Nhìn hình ảnh cuộc di cư năm 1954, trên
những chiếc tàu há mồm, nhìn những gương mặt hớt hơ hớt hãi, mất hồn, chạy đôn
chạy đáo để rời khỏi Saigon tháng tư năm 1975, rồi nhìn những cảnh liều chết vượt
biển lên đến cao điểm, từ năm 1975- 1980, nếu chúng là người, chúng phải suy
nghĩ chứ? Mình cũng là người như họ, đầu, mắt tay chân cũng đầy đủ như họ, tại
sao họ sợ mình mà chạy hết như thế? Mình có phải là quỷ dữ hay ác thú gì đâu?
Nhưng tôi nghĩ, Việt Cộng còn đáng sợ hơn là quỷ dữ nữa. Nhìn
lại, từ cái thời bé thơ, thuở mà mẹ con tôi đem hai chục trứng gà ra chợ bán để
có tiền mua thức ăn cho gia đình, đến ngày nay, đã hơn 60 năm trôi qua, tôi vẫn
cảm thấy rùng mình, ghê sợ. Từ những việc bắt người cho mò tôm, thả xác trôi
sông thuở đó, cho đến những vụ lường gạt, gian dối cướp giật của Việt Cộng ngày
nay, nhìn sự dã man tàn ác của Việt Cộng đối với người dân cùng chung máu mủ …
thật không thể nào tưởng tượng nổi. Quỷ chỉ nhát, chỉ hù người ta thôi, chứ
không hại người ta, mà nếu quỷ có hại thì chỉ hại một người thôi. Còn Việt Cộng
hại cả một dân tộc, tiệu diệt tất cả, đất đai, sông biển, núi rừng không còn,
nhưng đó là nói về mặt những gì còn nhìn thấy được. Còn về mặt không nhìn thấy
được thì là Việt Cộng tàn phá cả đạo đức, dung dưỡng tội ác, giết chết sự trong
trắng trong lòng trẻ thơ, đưa nhiều thế hệ con em chúng ta vào vòng tối ám, dạy
chúng dối trá, dạy chúng tội ác…
Nhưng như vậy cũng chưa đủ. Những nguời đã quá sợ chúng mà bỏ
xứ ra đi, để xứ cho chúng ở cũng chưa được yên thân. Chúng còn cho tay chân bộ
hạ, núp bóng dưới danh nghĩa này, danh nghĩa nọ, chạy theo ra ngọai quốc để quyết
hành hạ những người tỵ nạn Cộng Sản này cho đủ… 36 kiểu của chúng. Thật trời
không dung, đất không tha. Ngày xưa, chúng đã chiếm được phân nửa nước Việt
Nam, tưởng đâu rằng chúng cùng miền Nam thi đua làm cho dân giàu nước mạnh,
nhưng như chúng ta đã biết, Việt Cộng cho đến 1975, còn chưa thấy cái thang máy
“biết tàng hình” là gì, chưa được nhìn chiếc đồng hồ “12 trụ, 2 cửa sổ, không
người lái” là gì, không hiểu cái bồn cầu “để rửa rau” hay để làm gì, trong khi
miến Nam lúc đó đã là một trong những quốc gia tân tiến ở Đông Nam Á châu. Rồi
lòng tham vô đáy, thực hành chủ nghĩa Cộng sản toàn cầu của chúng, chúng cướp
luôn miền Nam. Thiên hạ lại bỏ chạy, chúng rượt theo ra đến ngoại quốc để áp dụng…
36 kiểu lên đầu lên cổ người đã sợ chúng mà bỏ chạy 36 năm trước.
Nếu tôi có làm anh muôn vàn bực tức, xin anh cứ chửi tôi là
thằng mất dạy, thằng láu cá, thằng bỉ ổi, thằng đê tiện, thằng vô học, thằng…
thằng gì cũng được, hay bảo tôi là thằng không cha không mẹ, hay là thằng do…
con gì sanh ra cũng được nốt, nhưng xin đừng bảo tôi là Việt Cộng. Mày là thằng
“Việt Cộng”, hai tiếng này nặng lắm, anh biết không? Nói như thế là anh chửi
tôi đấy, mà chửi tôi thật nặng, đó là tiếng chửi ghê gớm nhất, đáng sợ nhất
trong những tiếng chửi đương thời. Vì hai tiếng này đồng nghĩa với ác nhân,
hung đảng, ác quỷ, ác tinh, man di, mọi rợ, lưu manh, gian xảo, côn đồ, thảo khấu…,
loại quỷ quái tinh ma, nghĩa là bọn trời đánh thánh đâm, trời tru đất diệt.
Ngày đầu năm 2012
Nhạc sĩ Lê Dinh