VietPress
USA (11-8-2015): Trung Quốc (TQ) là một nước đông dân nhất thế giới, nhưng
nghèo nàn và lạc hậu. Hoa Kỳ dưới thời Tổng thống Cộng Hòa Richard Nixon với Cố
vấn An ninh Quốc gia là Henry Kissinger đã bán đứng VNCH bàn giao cho Cộng sản
Đệ Tam Quốc tế do TQ cầm đầu để bảo đảm cho Mỹ rút quân ra khỏi chiến trường
VN.
Năm 1970,
vào tháng 7 và tháng 10, Kissinger đã bí mật qua Bắc Kinh từ ngõ Pakistan để
thương thuyết với TQ để bàn giao VNCH cho Cộng sản Đệ Tam Quốc tế do TQ lãnh
đạo. Hoa Kỳ yêu cầu TQ buộc csBV không manh động gì khi Mỹ rút quân. Hoa Kỳ cam
kết giúp TQ vào Liên Hiệp Quốc, thay thế Đài Loan trong Hội Đồng Bảo an LHQ và
sẽ viện trợ tối đa cho TQ trở thành giàu có; với điều kiện TQ đứng ngoài không
can dự khi Hoa Kỳ đánh sụp đổ Liên-Xô.
Ngày 25-10-1971, qua sự thu xếp của Henry Kissinger, Đại hội
đồng LHQ đã họp và thông qua Nghị Quyết số 2758 chấp nhận TQ vào làm thành viên
của Đại Hội Đồng LHQ và làm Ủy viên Thường Trực trong Hội Đồng Bảo An LHQ thay
thế Đài Loan đã giữ vai trò nầy từ năm 1949. Đài Loan đã bị Hoa Kỳ chủ
trương hất ra khỏi LHQ và Hội Đồng Bảo An LHQ nhằm mua chuộc TQ đứng vào phía Hoa
Kỳ để Hoa Kỳ tiêu diệt Liên-Xô đang mạnh về khoa học kỹ thuật và kinh tế, quốc
phòng.
Sau khi làm quà tặng đưa TQ vào LHQ cùng lúc hất chân Đài
Loan ra khỏi LHQ và Hội Đồng Bảo An LHQ, Kissinger thu xếp cuộc gặp gỡ chính thức giữa TT Richard Nixon đi Bắc Kinh thăm và hội đàm mật với Chủ tịch
TQ Mao Trạch Đông và Thủ tướng TQ Chu Ân Lai vào ngày 21 đến 28-2-1972 (https://en.wikipedia.org/wiki/1972_Nixon_visit_to_ChinaNixon 21-28-2-1972). Đây là cuộc gặp gỡ bán đứng VNCH bàn giao cho phía Cộng sản
Đệ Tam Quốc tế do TQ lãnh đạo mà csBV là chư hầu. Mỹ đồng ý bang giao toan diện
với TQ, viện trợ cho TQ, huấn luyện nhân viên và đào tạo nhân tài cho TQ, mua tối
đa các loại hàng hóa sản phẩm của TQ; bán nguyên vật liệu và kỹ thuật cao cho
TQ; đưa các nhà máy của Mỹ vào đầu tư tại TQ.. Mỹ cam kết buộc VNCH ngồi vào
bàn Hội nghị Paris để kết thúc chiến tranh; rút toàn bộ Quân đội, vũ khí, chiến
cụ, chấm dứt mọi viện trợ cho VNCH; không can thiệp vào chiến trường VN dưới bất
cứ hình thức nào. Đổi lại, TQ bảo đảm cùng với csBV để yên cho Mỹ rút quân đội
ra khỏi VN; và nhất là TQ không can thiệp hay bênh vực Liên-Xô khi Mỹ làm sụp đổ
Liên-Xô để chấm dứt chiến tranh lạnh đã kéo dài nhiều thập kỷ.
Năm 1990,
Hoa Kỳ đã đánh sụp đổ Liên bang Xô-Viết và TQ trở thành con khổng lồ trong khối
Cộng sản. Được Mỹ huấn luyện hằng chục triệu chuyên viên, Mỹ đầu tư vào TQ,
chuyển các nhà máy của Mỹ vào TQ để giúp TQ phát triển và ổn định lao động
không thất nghiệp; mua hầu hết 80% hàng hòa của TQ sản xuất.. Cuối cùng Mỹ bị
suy sụp kinh tế trong khi TQ trở thành con rồng kinh tế muốn đè bẹp Mỹ.
Với giấc
mộng bành trướng, với tham vọng cươp của người, xâm lược, ăn cắp phát minh, làm
mọi chuyện xấu xa miễn là kiếm được cái lợi.. TQ ngày nay đã trở thành đại
họa của nhân loại. Hoa Kỳ và Thế giới đang tìm cách chống lại con ác quỷ TQ và
đó sẽ là nguyên nhân đưa đến Thế chiến Thứ 3 với TQ.
Mời quý
vị và các bạn đọc bài phân tích sau đây của nhà bình luận Antoine Brunet do
báo Le Figaro của Pháp thực hiện.
VietPress
USA.
Le Figaro : Đối với các chuyên gia Mỹ, cuộc đại
chiến thế giới lần tới sẽ nhằm chống lại Trung Quốc. Các nguyên nhân và hậu quả
của trận Thế chiến này sẽ như thế nào ?
Antoine
Brunet : Nguyên nhân thứ nhất, là lại một lần nữa, giống như trong
thập niên 60 và 70, chúng ta gặp lại cấu hình địa chính trị toàn cầu - hai siêu
cường đối đầu ngang ngửa với nhau trên tất cả các tiêu chí. Siêu cường đang lên
là Trung Quốc không còn chấp nhận « dưới cơ » siêu cường đang đi xuống
là Hoa Kỳ, còn Mỹ thì từ chối nhường vị trí đại cường đứng đầu thế giới cho Bắc
Kinh.
Từ thực
tế này, chúng ta đang trong một kịch bản đối đầu tiềm ẩn nhưng thường trực giữa
Trung Quốc và Hoa Kỳ, như trường hợp Hoa Kỳ và Liên Xô trong thập niên 60 và 70.
Và một sự đối đầu trên nhiều phương diện có thể diễn biến xấu đi bất kỳ lúc
nào, trở thành một cuộc chiến tranh thực sự.
Nguyên
nhân thứ hai, là sự đối địch giữa hai siêu cường có trọng lượng địa chính trị
toàn cầu tương đương, nhưng lại khác biệt rất lớn về dạng thức cầm quyền. Nếu
sau Hoa Kỳ, Trung Quốc đã áp dụng kinh tế tư bản thay cho kinh tế tập thể từ 40
năm qua, Bắc Kinh vẫn nhất quyết duy trì phương thức cai trị độc đoán, trong
khi Hoa Kỳ vẫn áp dụng phương thức dân chủ.
Do đó
hoàn toàn loại trừ khả năng hai siêu cường này có thể bắt tay nhau để cùng quản
lý hành tinh. Trung Quốc muốn ca khúc khải hoàn, làm bá chủ thế giới để đảm bảo
rằng các lực lượng dân chủ trong và ngoài nước không còn là mối quan ngại cho
phương thức toàn trị của họ. Các bản sao của một kịch bản như vậy đang được
chuyền tay ở Lầu Năm Góc.
Điều này
sẽ diễn ra trong tương lai gần ?
Trung Quốc
đã kiên nhẫn rất lâu rồi. Từ năm 1989 sau vụ Thiên An Môn, Bắc Kinh đã xây dựng
một cách chậm chạp nhưng chắc chắn sức mạnh của mình để đến nay, năm 2015, họ
đạt đến một sự thăng bằng về địa chính trị trên toàn cầu với Hoa Kỳ.
Nay thì
Trung Quốc tăng tốc để giáng một thất bại quan trọng về tiền tệ cho Hoa Kỳ
trong một tương lai rất gần, khi hất cẳng đồng đô la ra khỏi vị trí đồng tiền
thống trị trên thế giới, thay thế bằng đồng nhân dân tệ. Điều này sẽ khiến cán
cân lực lượng nghiêng hẳn về phía Bắc Kinh, không cách nào sửa chữa được và
cũng không thể thay đổi tình hình được.
Từ khi
kịch bản này hiện diện trong đầu, Bắc Kinh tỏ ra rất tự tin và cho rằng từ nay
có thể làm mưa làm gió cả ở Biển Hoa Đông lẫn Biển Đông ; khuyến khích
Matxcơva kéo dài cuộc xung đột với Ukraina, và sắp tới có thể là tại Moldova,
cũng như các nước vùng Bantich.
Nếu các
nước dân chủ liên minh lại, huy động lực lượng để làm thất bại chiến lược tiền
tệ của Bắc Kinh, thì cuộc xung đột lãnh thổ do Trung Nam Hải khởi động mới có
thể ngừng tăng tốc. Trên quan điểm này, các hội nghị đã được Quỹ Tiền tệ Quốc
tế lên lịch vào tháng 10/2015 là một thời điểm quyết định.
Nếu các
nước châu Âu tham gia trò chơi của Bắc Kinh và Matxcơva nhằm truất ngôi đồng đô
la, tình hình có thể trở nên hết sức tồi tệ. Còn ngược lại, nếu châu Âu trở
thành lá chắn cho đồng đô la, Bắc Kinh sẽ suy đoán rằng hãy còn quá sớm để lao
vào những cuộc xung đột lãnh thổ.
Mối đe
dọa Hồi giáo cực đoan không phải là hiện thực hay sao ?
Đúng là
các quốc gia dân chủ nay đang bị đe dọa trên cả hai mặt trận : toàn trị
Hồi giáo và toàn trị Trung-Nga. Khó thể chiến đấu trên hai mặt trận cùng một
lúc, nhưng lại không tránh né được việc đáp trả cả hai thách thức này.
Cần phải
tăng cường mối dây liên hệ hiện đang hết sức lỏng lẻo, giữa các nước dân chủ
trong khối G7. Một điều cần thiết nữa, là Hoa Kỳ nên ngưng áp đặt mọi việc cho
các quốc gia đồng minh hiện nay.
*Nhà kinh
tế Antoine Brunet là chủ tịch công ty phân tích thị trường AB Marchés, tác giả
cuốn « Ý đồ bá chủ của Trung Quốc » (La visée
hégémonique de la Chine, Nhà xuất bản Harmattan, 2011).
Mời đọc
lại :